6 giờ tối, giao thông trong thành phố ùn tắc trầm trọng, Phan Nguyệt vừa nghe điện thoại vừa chú ý giao thông trên đường.
– Vâng, em đang bị kẹt xe đây. Chắc phải mất một tiếng nữa em mới tới nơi được!
Phan Bích Nguyệt vừa liếc nhìn đồng hồ trên tay vừa nói.
Ở đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp của người đàn ông.
– Không sao đâu, anh và mọi người hiểu mà!
Trần Minh Tuấn dịu dàng nói, cẩn thận dặn dò cô.
– Nhớ là không được vội vàng, phải biết chú ý giao thông nghe chưa?
– Vâng em biết rồi! Còn nữa, em yêu anh!
Cúp điện thoại, Phan Nguyệt nở nụ cười hạnh phúc trên môi. Hàng mi cong cong như vầng trăng khuyết, đôi mắt như vì sao lung linh sáng ngời.
Vì, hôm nay là ngày gia đình cô và gia đình Trần Minh Tuấn gặp mặt để bàn chuyện hôn sự giữa anh và cô.
Nhưng khổ nỗi cô lại có việc gấp đột xuất nên tới muộn, mà bây giờ đường lại đang bị tắc. Haiz, cô cảm thấy thật có lỗi với anh, trong lòng lại hồi hộp không thôi.
Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng nảy ra một ý nghĩ. Nếu bây giờ cô lạm dụng chức quyền thì sao nhỉ? Biết đâu lại được đặt cách di chuyển nhanh hơn?
Cô là một nữ cảnh sát hình sự ưu tú, mới về nước chưa được bao lâu. Còn Trần Minh Tuấn lại là cán bộ cấp cao trong ngành cảnh sát. Hai người bọn họ vô tình gặp mặt trong một tổ chuyên án quan trọng, quen nhau, giúp đỡ lẫn nhau rồi yêu nhau. Và bây giờ, hai người đang tính đi đến hôn nhân để có thể gắn bó bên nhau cả đời.
Nghĩ vậy, Phan Nguyệt liền liếc mắt nhìn về phía hai viên cảnh sát giao thông gần đó, tháo dây an toàn, xuống xe, bước về phía họ.
– Xin chào, tôi là cảnh sát ở tổ chuyên án của cục A, hiện tại tôi đang có một nhiệm vụ rất quan trọng cần phải di chuyển gấp. Mong hai người giúp đỡ!
Phan Nguyệt vừa lấy ra thẻ cảnh sát vừa nói.
Hai vị cảnh sát trẻ kia nghe vậy thì gật đầu lia lịa, vội vàng đưa chìa khoá xe cho cô. Phan Nguyệt vui vẻ nhận lấy, đội mũ bảo hiểm, phóng xe rời đi. Không quên nhờ hai bạn đẹp trai lái xe về sở hộ mình.
Trong lòng cũng có chút cảm giác tội lỗi nhưng đợi xong chuyện này rồi cô sẽ về viết bản tường trình sau.
Xe vừa đi đến khúc cua, một chiếc mô tô khác đột nhiên lao tới. Vì hai xe đều đi quá nhanh nên “Rầm” một tiếng, tai nạn xảy ra.
Phan Nguyệt và người lái xe kia lập tức được đưa vào bệnh viện. Đúng lúc đó, Trần Minh Tuấn và gia đình cô cũng chạy tới nơi, chờ đợi ở cửa phòng cấp cứu. Trong lòng Trần Minh Tuấn lo lắng và sợ hãi không thôi. Vừa mới phút trước, anh đang vui vẻ ở bên gia đình chờ đợi cô đến.
Nhưng đùng một cái, một người đàn ông xa lạ dùng số của cô gọi cho anh và nói cô đã xảy ra tai nạn giao thông.Lúc đó, anh đã đứng hình luôn tại chỗ.
Anh không tin! Không phải là anh vừa mới nói chuyện với cô xong sao? Không phải anh đã kêu cô cứ đi từ từ không cần vội rồi sao? Sao bây giờ lại đột nhiên gọi cho anh và bảo rằng cô đã xảy ra tai nạn rồi cơ chứ? Có phải cô đang đùa anh không?
Anh hoang mang, lo sợ, lập tức liên lạc lại với cô. Nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên hồi lâu mà vẫn chẳng có người bắt máy. Cuối cùng cũng có người nhận điện thoại, giọng nữ nhưng lại không phải là cô:
– Xin chào, tôi là y tá tại bệnh viện X thành phố A. Hiện tại bệnh nhân không thể nghe cuộc gọi được nên mong quý khác liên lạc lại sau!
Cô y tá vừa dứt lời, chiếc di động liền từ trên tay anh trượt xuống, vỡ thành hai mảnh. Anh lảo đảo đứng dậy, chạy ra khỏi phòng, để lại hai bên gia đình vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì!
—
Bệnh viện thành phố A…
Trên hành lang dài đông người xuôi ngược, Trần Minh Tuấn đang cố gắng tìm đến phòng cấp cứu. Ở đó! Người con gái anh yêu đang nằm trong đó, ánh mắt anh như muốn nổ tung, từng đường vân đỏ như màu máu.
Đèn phòng cấp cứu nhấp nháy từng nhịp giống như nhịp tim của cô lúc này, còn anh đó chính là tiếng trái tim đang co rút. Nhịp chân anh dừng lại, cuối cùng anh cũng đến nơi, bên ngoài phòng cấp cứu và hành lang vắng lặng chỉ nghe tiếng tích tắc vang điều.
một hồi chuông điện thoại vang lên, Trần Minh Tuấn nhận máy:
– Tuấn, mày chạy đi đâu thế con? Cái Nguyệt còn chưa đến con không đi đón nó về sao?
– Mẹ! Con… Nguyệt… Nguyệt. Cô ấy bị tai nạn… đang nằm trong phòng cấp cứu. Mẹ nói dùm với hai bác và ba giúp con.
– Cái…
Không để bà Trần kịp hỏi, anh đã vội cúp máy mặc cho điện thoại reo liên hồi.
—
– Sao bà lại khóc? Có chuyện gì sao? – Ông Trần cùng cha mẹ của Phan Nguyệt, đang đứng kế bên cũng đang lo lắng cho hai người trẻ.
– Con bé bị tai nạn, hiện đang cấp cứu trong bệnh viện. Thằng Tuấn vừa chạy vào đấy…
Ba người nghe tin thì sửng sờ, Bà Phan tay run run nắm tay chồng. Hai ông bà nhìn nhau, tin này như sét đánh ngang tai khiến cho người ta không kịp phòng bị.
– Chị nói thật chứ? – Bà Phan vừa hỏi sau khi thấy cái gục đầu của Bà Trần thì ngất lịm, Ông Phan phải dìu vợ cùng thông gia đón xe đến bệnh viện.
Dưới cái nắng chiều rực rỡ, bốn người già dìu nhau vào lối rẽ hành lang bệnh viện. Chân chỉ muốn đi nhanh hơn một chút nhưng sức lực lại không đủ, bây giờ lòng họ như dậy sóng.
Thành Phố S
Quân Doanh quân khu X
– Tình hình chiến sự vùng tây bắc sao rồi? – Quân phục rằng ri, thân hình cao gầy, người đàn ông mặt mũi bơ phờ lên tiếng.
– Rất tốt, tôi nghĩ trong khoảng thời gian này có thể về nhà nghỉ phép được rồi. – Người đàn ông ngoài ba mươi lên tiếng, giọng nói vừa đủ nghe nhưng có cái gì đó rất thu hút.
– Cậu tính về nhà? – Y ngóc đầu lên.
– Uh, đã lâu rồi không trở về. Nghe nói em gái tôi dẫn bạn trai về giới thiệu, tôi phải về gặp cậu ấy một lần. – Phan Hải Ninh vừa gấp quần áo xong, anh đang thay bộ quân trang khỏi cơ thể và thay vào đó là một bộ quần tây sơ mi trắng. Trông vô cùng cuốn hút thị giác người khác.
– Cậu mà để em gái đi lấy chồng thật à? Tôi nghe nói cậu mắc chứng cuồng em gái? – Y đùa cợt.
– Tôi có sao? Tôi chỉ là về thăm gia đình nhân tiện gặp mặt giao hữu đôi chút. – Ánh mắt có chút dối trá.
– Tôi hiểu cậu quá mà, hồi xưa khi cậu còn dẫn đội ở cục A chả phải người ta đồn ầm lên cậu khiến các tên đàn ông theo đuổi em gái cậu phát điên sao? Ây, tôi nói này… cậu cũng phải để cô bé đi lấy chồng chứ? Làm thế chả khác gì khiến cô ấy ế, khoan dung một chút với nhau chả phải cả thế giới yên bình sao? – Y nhìn Phan Hải Ninh mà lắc đầu, cái tên cuồng em gái này.
– Anh lo lắng thừa… em ấy ế thì tôi nuôi. – Nói xong anh mang balo rời phòng.
– Ê… cái tên này! Cậu đi mà không chào anh một tiếng sao? Lần này đi mấy ngày thế? – Y chạy ra cửa gọi với theo anh.
– 1 tháng. – Tài xế vừa mở cửa cho Phan Hải Ninh ngồi vào xe, sau đó nhanh chóng chạy nhanh qua khu hành chính.
– Xếp… Bây giờ anh về quê sao? – Tài xế hỏi.
– Uh, tôi về nhà thăm gia đình. Chút nữa cậu đưa cái này cho trực ban hộ tôi. – Phan Hải Ninh cầm tờ giấy thông hành đưa cho tài xế.
– Vâng.
Hai người ngồi xe đi hết một giờ thì đến cổng trực ban của Quân Doanh, sau khi cung cấp giấy tờ thủ tục về phép. Phan Hải Ninh nhanh chóng đến sân bay thành phố S, đáp chuyến bay trở về thành phố A.
Cả đoạn đường về nhà là thời gian dài đằng đẵng, nhưng anh không tài nào ngủ được. Không hiểu sao trong lòng anh nôn nao, nóng như kiến bò trên chảo dầu. Khi máy bay hạ cánh, Phan Hải Ninh định gọi về nhà hỏi chuyện, nhưng anh nghĩ lại muốn cho gia đình và em gái bất ngờ nên đành áp xuống sự bất an đón taxi chạy về trung tâm thành phố A.
Cả đoạn đường về nhà là thời gian dài đằng đẵng, nhưng anh lại không tài nào chợp mắt được.
Không hiểu sao trong lòng anh đột nhiên có cảm giác nôn nao, nóng như kiến bò trên chảo dầu. Khi máy bay hạ cánh, Phan Quân Ninh định gọi về nhà. Nhưng nghĩ kĩ lại, anh thấy không nói gì thì tốt hơn.
Ngồi trên taxi, Phan Quân Ninh sắc mặt âm trầm nhìn quang cảnh hai bên đường lướt qua trước mắt. Ánh mắt anh mông lung, nhìn về phía trước không hề có tiêu cự.
Khi nghĩ về đứa em gái nhỏ nhà mình, dường như có một cảm xúc nào đó chảy khẽ qua trái tim anh làm nó trở nên ấm áp lạ thường. Khoé môi anh hơi nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng. Nhưng khi nghĩ tới việc hôm nay Phan Nguyệt sẽ dẫn bạn trai về ra mắt, khoé môi anh lại trùng xuống, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Lần này trở về, anh nhất định sẽ ngửa bài với ba mẹ. Anh không tin Phan Nguyệt không có chút tình cảm nào với anh, cũng không tin bản thân anh lại không thể ngăn cản mối hôn sự này.
Nhưng vừa trở về nhà, nhìn thấy cổng sắt đang khoá chặt, sắc mặt Phan Quân Ninh lập tức trở nên lạnh lẽo. Đúng lúc này, chuông điện thoại reo vang, Phan Quân Ninh liếc nhìn qua màn hình rồi bắt máy:
– Quân Ninh, em gái nhỏ nhà cậu vừa nhập viện, giờ đang ở trong phòng cấp cứu! – Đỗ Minh Hải một tay xỏ túi áo, một tay cầm điện thoại vừa đi vừa nói.
Nghe xong, Phan Quân Ninh khẽ nhíu mày, giọng nói uể oải đáp:
– Cậu nói thật chứ?
– Thằng nhóc này, tôi đùa cậu làm gì? Tôi vừa xem hồ sơ bệnh án xong. Phan Nguyệt, 24 tuổi, không là em gái cậu thì là ai?
– Được! Tôi biết rồi! – Nói xong, Phan Quân Ninh liền cúp máy.
Đỗ Minh Hải là một trong những người bạn tốt nhất của anh, ba mươi tuổi, chưa lập gia đình. Là bác sĩ của khoa ngoại thần kinh bệnh viện X thành phố A.
Phan Quân Ninh cúi đầu nhìn chiếc ba lô trên mắt đất, nhấc lên, ném một phát qua cổng vào trong sân nhà. Sau đó, anh lập tức bắt taxi tới bệnh viện X.
Bước tới quầy tiếp tân ngay bên cạnh đại sảnh, sắc mặt Phan Ninh Quân lạnh lùng hỏi y tá trực ban:
– Bệnh nhân Phan Nguyệt vừa nhập viện đang ở đâu?
– Xin chờ một chút! – Y tá vừa nói vừa tra thông tin trên máy tính.
– Cô ấy đang ở phòng cấp cứu tầng hai!
– Cảm ơn! – Nói xong, anh lập tức bước về phía thang máy.
Con nhỏ chết tiệt này, chỉ có đi với đứng thôi mà cũng không cẩn thận. Cứ đợi đến lúc ra viện mà xem, anh nhất định sẽ cho con nhỏ một trận. Ai bảo cái tội làm anh đau lòng!
Phan Quân Ninh vừa lên tới nơi thì cũng đúng lúc bác sĩ từ trong phòng cấp cứu bước ra. Mọi người liền xúm lại, hỏi:
– Bác sĩ, con gái tôi sao rồi? – Ông Phan run giọng hỏi.
Trần Minh Tuấn đứng bên cạnh tuy không nói gì nhưng từ ánh mắt sốt ruột và lo lắng của anh cũng đã đủ để nói lên tất cả.
Vị bác sĩ kia liếc nhìn xung quanh một lượt, đôi môi hơi mở ra nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Đúng lúc này, trên hành lang bỗng vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng:
– Em gái tôi sao rồi?
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn. Thấy anh, thấy anh, ông bà Phan dường như được tiếp thêm sức mạnh. Bà Phan nhìn anh, đôi mắt ngân ngấn nước.
– Quân Ninh! – Ông Phan thở ra một hơi, gọi tên anh.
Phan Quân Ninh gật đầu với hai người, dường như muốn nói: Ba mẹ yên tâm, ở đây có con rồi!
Anh bước tới trước mặt vị bác sĩ kia, hỏi lại một lần nữa:
– Em gái tôi sao rồi?
Lúc này, Trần Minh Tuấn cũng đang quan sát người đàn ông trước mặt. Thỉnh thoảng, anh có nghe Phan Nguyệt nhắc tới anh trai mình, có lẽ chính là người đàn ông trước mặt anh đây. Khi đó, cô ca ngợi anh trai mình hết lời, rất thần tượng anh ấy khiến bản thân anh cũng phải thấy ghen tị.
Nhưng đến khi gặp mặt rồi, Trần Minh Tuấn mới thấy Phan Nguyệt không hề nói quá. Từ lúc Phan Quân Ninh xuất hiện, đến ngay cả thở, anh cũng cảm thấy thật áp lực.
Người đàn ông này quả nhiên không tầm thường!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.